Tôi viết vần thơ gởi người
dưng
Bỗng đâu ký ức lại tràn về
Đêm nghe hương sữa len tận gối
Chợt nhớ người dưng mái tóc
thề.
Tôi biết người dưng nay ở xa
Tìm hoài sao mãi chẳng tìm ra
Hay là góc phố đêm hôm trước
Chợt nhận người dưng ở cạnh
nhà!
Đêm nay thu ướt lại tràn về
Có cả sương mờ giăng tận lối
Ta nhớ người dưng ôi nhớ quá
Sương mờ hư ảnh chút tình si.
Ta biết đêm nay em sẽ đến
Trên bàn ta viết nhiều hoa nến
Có cả men tình rượu đế vương
Mời bạn người dưng ta nâng
chén.
Nâng mừng chén ngọc đêm lưu
luyến
Ta uống chung bôi cạn chén
lòng
Ngày mai xa cách không tận mặt
Luyến chút tình vương hỡi
người dưng!
BQK
nhớ ai ta nhớ làm thơ ta buồn
bụng sao bụng nhớ người dưng thế này??
Người dưng khác họ sao nhiều nhớ nhung
mà sao lại nhớ người dưng chứ a???
Mắc chi cứ nhớ những ngày đẩu đâu...
Buồn thì ra suối thả câu
Mò cua ,bắt ốc ,hái rau giải sầu.
(VT đùa Quy kiệt vậy có buồn chăng???
Dạ sao dạ nhớ người dưng thế này..!
Mà Anh cứ đợi tàn ngày trắngđêm
Hết đi ra cửa ngóng nhin
Vào nhà ngồi xuống đứng lên thẫn thờ
Chắc gì Em đến bây giờ
Trà pha để nguội,nhat mờ vị hương
Rượu tình Anh để sẵn đây
Mà sao bay hêt men hương tinh nồng
Chắc gì ?mà dạ cứ thương
Cứ day dứt nỗi vấn vương trong long
Đã yêu,yêu tận đến cùng
Đã thương ,thương đến nát lòng vì nhau
Chắc gì?đã chắc gì đâu?
Hôm nay...và cả những ngày mai sau ...
Anh chờ...
Anh a!tặng Anh baì thơ nè!chúc Anh sớm tìm găp lại được người dưng nhé!hihi......chủ nhật thiệt nhiều niềm vui anh nhe!