Hoài
Niệm
Bình
Quy Kiệt
Thương chút nắng thầm thì qua
ô cửa
Ngã lưng còng xao xác một vần
thơ
Hồn ta nghe vương vấn lúc ban
trưa
Nhìn cánh bướm lung linh màu
phượng nở
Cho ta nợ vần thơ tuôn huyết
đỏ
Bởi vì em ! Tà áo trắng trong
trinh
Sự phảng chiếu của hai màu
trắng đỏ
Là tình yêu trong nét bút
thiên thanh.
Em còn giữ cánh phượng hồng
năm ấy
Kỉ niệm đầu. Nay anh chép
thành thơ
Vần thơ nay cũng như vần thơ
trước
Dõi theo hồn anh đếm bước em
đi
Viết lại tình thơ – viết lại
tình thơ
Giả lời đó, nắng ơi ! Cho ta gửi
Ta với mi như hai người tri kỉ
Hiểu nhau rồi thương chút nắng
vàng tơ.
BQK
Để rồi bù lấp vấn vương cõi lòng
Tái tê từng ngọn thu phong
Héo vàng theo lá bay trong điêu tàn
Đừng ngăn giòng lệ khóc than
Chân tình trao tặng hành trang cho người
Xót xa gắng mở nụ cười
Cho ai vui bước bên trời biệt ly...
Ngã lưng còng xao xác một vần thơ....
Tình ơi sao mãi ngu ngơ
trăm năm bạc tóc vẫn mơ mộng tình...
em ghé thăm anh, chúc anh vui vẻ hạnh phúc!!!
giữ gìn sức khỏe anh nhé!!!
Đêm đêm lòng những tiếc ngẩn ngơ
Phải chi Quy kiệt trăm tay nhỉ
Thơ thẩn thẩn thơ mặc sức quơ!!!???
(phen này thì QK giận VT thật rồi...)
Mà hình bóng người xua đâu chẳng thấy
Hoa vẫn nở nhưng sao buồn đến vậy
Em ngồi đây đếm lại bước chân buồn.
......
Bài thơ anh nhẹ nhàng, da diết lắm
Hiểu nhau rồi thương chút nắng vàng tơ ....
Ghé thăm anh . chúc anh buổi tối an lành
đem vào hồn thơ như bay bổng
gió xin góp chút tình bay bổng
vào nhà gia chủ chút mộng mơ